10 năm kết hôn mà không được chia sẻ giường ngủ
Đúng vậy, đó là mẹ chồng tôi đã 10 năm. Nhìn qua cửa phòng, thấy mẹ con họ ngủ say, tôi không thể kiềm chế cơn giận. Tôi biết chuyện con trai bám mẹ không phải hiếm, nhưng không hiểu sao điều này lại tồn tại trong gia đình tôi suốt 10 năm. Kể từ khi kết hôn đến khi có cháu, họ luôn gắn bó khiến tôi chán nản. Tôi đã yêu một người chồng mãi không lớn. Ban đầu thì thấy dễ thương, nhưng dần dần trở nên khó chịu. Bố mẹ chồng tôi đã ly thân hơn chục năm và bố chồng sống riêng gần đó.
Dù sống riêng, hai người không có tình nhân mới và vẫn thường xuyên qua lại nhà nhau. Tuy nhiên, họ hay xung đột và tìm cách châm chọc lẫn nhau. Mặc dù đã có chồng và con suốt 10 năm, tôi vẫn không ngủ thường xuyên với chồng. Tình huống phức tạp giữa bố mẹ chồng khiến tôi được yêu mến khi về làm dâu, nhưng tôi nhận ra cuộc tranh giành này thật trẻ con. Nhà chồng tôi giống như một nhà trẻ, với mẹ chồng luôn bám sát và trò chuyện liên tục khi tôi về nhà. Mặc dù sự quan tâm của bà rất đáng quý, nhưng tôi cảm thấy mệt mỏi và bực bội vì sự gần gũi quá mức này.
Mặc dù vợ chồng tôi muốn thay đồ, mẹ chồng vẫn không chịu rời phòng, viện cớ “phụ nữ với nhau” và những lý do như “mẹ còn tắm cho con trai”. Chính sự hồn nhiên của bà khiến vợ chồng tôi không có phút riêng tư nào. Sau bữa tối, chúng tôi thường lên phòng nhưng lại bị bà theo lên hàn huyên hoặc đập cửa muốn xem ti vi cùng. Có lúc tôi muốn đi ngủ sớm nhưng bà vẫn ngồi xem ti vi không chịu rời. Tôi cảm thấy bực bội với mẹ chồng và cả chồng, người luôn chiều chuộng mẹ. Mặc dù mẹ chồng hiền lành, tôi vẫn cảm thấy như làm dâu mà không có quyền tự do gì.
Mặt trái của sự tốt bụng là tính vô tư quá mức, khiến tôi cảm thấy khó chịu. Khi mới cưới, mẹ chồng thường lảng vảng bên ngoài, khiến tôi không thể thoải mái. Bà thường ngồi lại chơi cho đến khi chúng tôi mệt, khiến tôi không lần nào đạt được đỉnh điểm trong suốt hơn 3 tháng đầu. Để giải quyết, chồng tôi đề xuất thuê khách sạn mỗi khi có nhu cầu gần gũi, và chúng tôi phải bịa lý do để ra ngoài. Sau đó, vì tốn kém, chúng tôi chuyển sang nhà nghỉ theo giờ. Có những đêm mưa gió, chúng tôi vẫn phải bắt taxi đến nhà nghỉ để thỏa mãn nhu cầu tình cảm, trong khi ở nhà, chúng tôi phải yêu nhau một cách kín đáo.
Vào những ngày nghỉ hoặc buổi tối, khi mẹ chồng ra khỏi nhà, chúng tôi nhanh chóng lao vào nhau như đang vụng trộm. Sau khi tôi sinh con, mẹ chồng bớt làm phiền phần nào vì chăm cháu. Tuy nhiên, bà vẫn không thể bỏ thói quen sợ ngủ một mình, nên khi con tôi còn nhỏ, cả gia đình thường ngủ chung trên giường. Đôi khi chồng tôi phải xuống sàn vì chật chội. Khi con vào lớp 1, tôi định cho cháu ngủ riêng với bà, nhưng bà chỉ muốn ngủ với con trai vì đã quen. Bà còn nói ngủ với cháu sẽ không mất ngủ do cháu hay tè ban đêm. Chồng tôi rất dễ tính, cũng thích ngủ ở phòng mẹ để yên tĩnh. Nghe vậy, bà càng được thể.
Tôi có chồng nhưng không được ngủ cùng. Gần đây, chồng tôi muốn ngủ với vợ, nhưng bà lại sang phòng làm nũng hoặc giả vờ ngủ quên, khiến con trai phải gọi mãi mới về phòng. Bà còn làm những trò trẻ con thái quá, hờn dỗi và nói rằng cả chồng lẫn con trai đều không thương bà. Bà tự trách mình sẽ phải ngủ một mình, và như vậy đã diễn ra suốt 10 năm qua.



Source: https://afamily.vn/10-nam-co-chong-ma-khong-duoc-ngu-chung-giuong-20130731052230622.chn